Tôi thường thích những cánh đồng, dù cánh đồng đang vào độ xuân xanh của mùa vụ, hay cánh đồng hoang vắng sau mùa thu hoạch, kể cả những cánh đồng quanh năm hoang vu hiu quạnh. Không hiểu vì sao, mỗi lần được đứng trên cánh đồng, tôi thấy mình tràn đầy cảm xúc. Có khi là niềm vui, có khi là nỗi buồn, có khi là những cảm xúc mông lung không xác định… Nhưng dù đó là gì thì nó cũng rất mênh mông, không chật hẹp.
Tôi luôn thích những thứ gì mênh mông không bờ bến.
Vào mùa thu, cánh đồng đặc biệt đẹp hơn những mùa khác (tôi cảm thấy thế). Có lẽ vì tôi thích cái gam màu vàng mơ của những cánh đồng cỏ chín, màu vàng lung linh óng ả dưới ánh hoàng hôn.
Vì vậy, mỗi năm đến mùa cỏ chín, tôi lại rủ những người bạn của tôi ra cánh đồng. Tôi muốn được nhìn ngắm những bông cỏ lung lay, nhẹ bẫng mà bâng khuâng.
Mùa hoa nào rồi cũng qua đi. Như tất cả chúng ta, bé rồi cũng lớn, rồi cũng già đi, rất nhiều thứ cũng cứ thế trôi qua khỏi tầm tay không cách nào níu giữ.
Dù rồi sẽ lại đến mùa hoa khác, và nhiều mùa hoa khác, nhưng không bao giờ còn giống mùa hoa chúng ta đã bỏ lại hôm qua…
“Rồi sẽ qua hết, đời cuốn xô mãi
Tha thứ cho mùa thu bé dại…”